) Ở Mỹ, cứ vào ngày thứ năm cuối cùng của tháng mười một là người dân lại tổ chức ngày Lễ Tạ Ơn nhằm thể hiện lòng biết ơn của mình đối với Đức Chúa Trời, người đã ban cho họ mùa màng tươi tốt bội thu. Nhân dịp này, cô Daniel, một cô giáo dạy lớp 1, đã ra một bài tập nhỏ cho các em học sinh của mình: "Trong số những món quà mà Chúa Trời đã ban tặng, các em biết ơn nhất về món quà nào và hãy vẽ hình món quà ấy". Cô Daniel thầm tự hỏi liệu các chú bé và cô bé này sẽ biết ơn về những gì đây khi mà cuộc sống của chúng đầy những khó khăn và thiếu thốn. Cô chỉ biết rõ một điều là hầu hết bọn trẻ sẽ vẽ hình những chú gà tây và những chiếc bàn đầy ắp thức ăn, đó chính là những món quà quí giá mà những đứa trẻ nghèo khó này có được. Thế nhưng cô đã vô cùng bất ngờ trước bức tranh một bàn tay với nét vẽ thật đơn giản. Đó chính là bức tranh của Douglas. Bàn tay đó là của ai? Cả lớp đều thắc mắc về hình ảnh trừu trượng này. Một em học sinh phát biểu: "Em nghĩ đó ắt hẳn phải là bàn tay của Chúa Trời, người đã ban cho chúng ta thức ăn". Một em khác bảo: "Đó là bàn tay của người nông dân, người đã nuôi gà tây." Cô Daniel liền đến bên bàn của Douglas nhẹ nhàng hỏi: "Em có thể cho cô biết đây là bàn tay của ai không, Douglas?". Cậu bé khe khẽ trả lời: "Dạ, bàn tay của cô ạ." Lúc này cô chợt nhớ lại: vào giờ nghỉ giải lao, cô vẫn thường dắt tay các em học sinh ra sân chơi. Với những đứa trẻ khác thì điều này thật bình thường, nhưng với Douglas, một cậu bé vốn hay u buồn cô độc, thì điều này lại có một ý nghĩa vô cùng to lớn bởi đó là lúc duy nhất Douglas có thể đưa tay ra, trao tặng cho người khác một cái gì đó. Có lẽ lòng biết ơn không xuất phát từ những của cải vật chất mà chúng ta dã được ban tặng. Lòng biết ơn xuất phát từ một cơ hội mà người khác đã cho chúng ta, dù rất nhỏ nhoi, để chúng ta có thể dâng tặng cho người và cho đời. Có người ví tình yêu như âm điệu của cung đàn, khi trầm khi bổng, lúc lại dìu dặt dịu dàng sâu lắng, có lúc lại giống như bão tố phong ba... Tất cả những diễn biến hết sức phức tạp và đa dạng đó lại chính là sự biểu hiện của tình yêu. Qua những kinh nghiệm đúc rút được, người ta nhận thấy sự biểu hiện của tình yêu được trải qua những giai đoạn sau : Giai Đoạn 1: Cảm Mến Đây là thời kỳ bước đầu gặp gỡ giữa hai người khác phái với nhau bằng những cảm xúc tốt đẹp và đầy thiện cảm nhất. Ở giai đoạn này tuy mới gặp nhau, nhưng bạn lại cảm thấy ở đối tượng của bạn có những cá tính hay sở thích phù hợp với bạn hoặc đối tượng đã tạo nên những xúc động dễ chịu nơi bạn như lòng khâm phục, sự ái mộ chẳng hạn.Trong thời gian này, bạn đã dành cho đối tượng của bạn những tình cảm nồng hậu, sự quý mến và lòng tin cậy nhất của bạn. Sự phát triển cao nhất ở giai đoạn này là bạn và đối tượng của bạn đã bắt đầu thích nhau. Giai đoạn này chẳng phải là tình yêu, nhưng nó là điều kiện rất cần để bạn bắt một nhịp cầu tri âm đi đến tình yêu với đối tượng của mình. Giai Đoạn 2: Thương Nhớ Qua những lần giao tiếp với người bạn khác phái mà bạn đã cảm mến, rồi sau đó bạn lại thường xuyên nghĩ đến "người đó" hoặc hay "làm dáng" mỗi khi chuẩn bị đế gặp người đó. Cũng từ lúc đó ở nơi bạn bắt đầu xuất hiện những cảm xúc kỳ lạ nhưng bâng khuâng, và đôi lúc bạn cảm thấy trong lòng bồi hồi, xao xuyến. Đồng thời bạn không còn vô tình và hồn nhiên như trước nữa, cũng từ đó bạn hay tìm một lý do gì đó để gặp "người ta" nhưng khi gặp bạn lại thường hay lúng túng và e thẹn, hoặc khi trên đường đi tìm gặp "người đó" bạn chợt nhận ra sự vô lý của mình, và khi gặp mặt người đó bạn chẳng biết nói gì, bởi vậy khi gần đến nơi bạn lại quyết định quay về... Đặc trưng của thời kỳ này là nếu lâu lâu mà không gặp mặt được "người đó" bạn cảm thấy nhớ, và đôi lúc bạn cảm thấy ghét nếu "người đó" không để ý gì đến bạn nhất là những lúc người đó cười nói với một người khác. Ở mức độ này, bạn đã bước vào ngưỡng cửa của tình yêu. Giai Đoạn 3 : Yêu Đơn Phương Ở giai đoạn này, bạn đã biết được mình đang thương nhớ và sự thương nhớ đó trở thành một động lực thôi thúc bạn phải đến gặp mặt đối tượng của bạn, cho dù bạn rất sợ bị bạn bè dị nghị, vì đối với bạn, người đó đã trở nên thân thiết. Lúc này, bạn muốn được quan tâm, săn sóc người đó. Ở mức độ này chính bạn cảm nhận được rằng bạn đã yêu nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương. Đỉnh cao nhất của giai đoạn này là sự ngỏ lời. Nếu bạn ngỏ lời đúng lúc, đúng thời điểm thì có thể bạn sẽ gặt hái được nhiều thành công. Giai Đoạn 4: Tình Yêu Và Cảm Xúc Ở giai đoạn này nếu bạn gặp may mắn, hoặc bạn biết cách ngỏ lời đúng lúc và được người yêu của bạn đáp lại sự ngỏ lời đó, thì tức là bạn đã bước vào tình yêu thực sự và tình yêu của bạn đã được đáp lại. Tuy nhiên bạn nên nhớ, đây mới chỉ là bước đầu của tình yêu. Ở thời điểm này, những xúc cảm yêu thương đã trở thành những cử chỉ âu yếm, chăm sóc. Nhưng đó chỉ là mức thấp nhất của tình yêu nên những cử chỉ đó còn nhiều e ngại, thẹn thùng và lo âu. Và có khi xa nhau thì nhớ, nhưng đôi lúc bên nhau thì lại hay giận hờn. Ở giai đoạn này bạn vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, sợ sệt cho nên bạn vẫn còn bị chi phối bởi những cảm xúc luôn luôn xuất hiện và đầy mâu thuẫn. Đây là thời kỳ tình yêu có nhiều phức tạp, thậm trí có nhiều trắc trở và bạn phân vân khi phát hiện ra những nhược điểm, những gì trái với sự mong ước của bạn nơi người yêu của mình. Ở thời kỳ này bạn nên tiếp tục tìm hiểu thêm lẫn nhau, cũng ở giai đoạn này, tình yêu của bạn có thể tan vỡ dễ dàng vì lý do khác biệt tính tình, khó khăn về kinh tế, hoặc vì áp lực của gia đình quá cao. Cần biết rằng, tình yêu của bạn lúc này giống như gió với lửa, gió có thể thổi tắt đi nếu ngọn lửa nhỏ, nhưng rồi sẽ thổi bùng lên nếu ngọn lửa lớn, cho nên bạn cần biết cách nuôi dưỡng và biết cách giữ gìn để cho "ngọn lửa tình yêu" của bạn lúc nào cũng bùng cháy lên một cách mãnh liệt, nhất là những lúc ở xa nhau. Giai Đoạn 5 : Tình Yêu Nồng Thắm. Ở giai đoạn này tình yêu của bạn đã trở nên nồng thắm và bạn cùng với người yêu của mình đã vợt qua được những thử thách, khó khăn trở ngại của buổi ban đầu. Lúc này những dấu hiệu tình yêu của bạn đã được thể hiện rõ nét, tức là bạn và người yêu của bạn đã hiểu rõ nhau, và cùng hoà hợp gắn bó với nhau. Ở mức độ này, tình yêu của bạn đã thực sự chín mùi, giống như một ngọn lửa lớn mà khó có cơn gió nào có thể thổi tắt được, kể cả những lúc xa cách, kinh tế khó khăn hoặc áp lực gia đình.... Thời gian này là lúc bạn nên tiến đến hôn nhân với người yêu của mình. Có một điều bạn nên lưu ý, trong quá trình phát triển tình yêu của mỗi giai đoạn nói trên đều có những đặc điểm và vai trò nhất định của nó. Vì thế cho nên ở mỗi giai đoạn nói trên đều đòi hỏi bạn phải biết cách khéo léo ứng xử sao cho thích hợp. Chính sự khéo léo ứng xử của bạn là yếu tố quan trọng giúp cho bạn giữ được một tình yêu bền vững để đi đến hôn nhân. Tôi mong các bạn có thể hạnh phúc với tình yêu của mình. Hãy trân trọng và giữ gìn nó ------------------------------------------* (Hoathuytinh.com) Khi tôi bắt đầu tập đạp xe đạp cách đây vài năm, tôi không bao giờ nghĩ rằng chuyện tôi luyện tập đạp xe sẽ trở thành một điều gì lớn hơn là một vài cuốc xe lòng vòng. Nhưng khi tôi khỏe lên, bạn bè tôi khuyến khích tôi nâng cao mức tập luyện và thử sức với vài cuộc đường dài. Cuộc thử sức đầu tiên là đoạn đường 150 dặm (hơn 200km), MS-150, một cuộc đua xe hàng năm quyên góp tiền cho việc nghiên cứu chống lại bệnh xơ cứng. Khi tôi mới đăng ký dự thi, ý tưởng này dường như rất tuyệt vời - ủng hộ quyên góp cho một việc từ thiện khi chạy xe đường dài - và tôi rất hăng hái luyện tập. Nhưng khi cuộc đua đến, sự thiếu tự tin đã chiến thắng trong tôi. Tôi vẫn muốn quyên góp cho việc từ thiện, nhưng tôi không còn muốn chạy một đoạn đường dài như vậy trong xuốt hai ngày liền. Cuộc đua bắt đầu vào sáng ngày Chủ nhật tại vùng quê Georgia yên bình, và trong vài giờ đầu tiên tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Đây chính là điều mà tôi tưởng tượng, và tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Nhưng vào cuối ngày, tôi cảm thấy quá kiệt sức, nóng nảy. Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đây sẽ là một ví dụ cụ thể. Mỗi điều than thở mà não đưa ra dường như đi thẳng tới hai chân tôi. "Mình không thể chịu nổi nữa," thì chân bắt đầu một cơn chuột rút, và "những người khác đều giỏi hơn mình" được tiếp theo là cảm giác hụt hơi, thiếu dưỡng khí. Tôi muốn bỏ cuộc. Lên đến đỉnh đồi, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nơi chân trời xa đã giúp tôi đi tiếp được vài phút nữa. Khi đó tôi bỗng chú ý một vận động viên trước tôi một khoảng xa, đang đạp xe rất chậm trong bóng chiều đỏ rực. Tôi cảm thấy người này có điều gì đó khác lạ, nhưng tôi không rõ là điều gì. Vì thế tôi cố chạy đuổi theo. Cô ta đang chạy, đạp chậm nhưng đều đều vững vàng, với khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng và cương quyết – và rồi tôi nhận thấy rằng cô ấy chỉ có một chân. Sự tập trung của tôi thay đổi ngay lập tức. Cả ngày tôi không tin tưởng vào thể xác của chính mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết - không phải là thể xác mà chính là ý chí sẽ giúp tôi đạt được đích đến của mình. Cả ngày hôm sau mưa. Tôi không trông thấy người nữ vận động viên một chân nữa, nhưng tôi tiếp tục chạy mà không than thở, vì tôi biết rằng cô ấy đang cùng với tôi ở đâu đó trên đoạn đường. Và vào cuối ngày, vẫn cảm thấy mạnh mẽ, tôi đã hoàn tất được 150 dặm của mình. - (Hoathuytinh.com) Ngày 1 tháng 4 năm 2003 Cậu thân mến! Tớ nói dối cậu biết bao nhiêu lần rồi! Như hôm cậu gặp tớ dắt xe dọc đường, cái hôm cậu muốn dắt xe hộ tớ nhưng tớ đã từ chối rất gay gắt ấy. Thực ra, tớ thực sự muốn cậu đi cùng cho đỡ buồn. Nhưng tớ đành phải...làm khác đi với cậu, vì cậu khác những bạn khác mà. Hay như hôm cậu đá bóng bị ngã, các bạn gái khác xúm xít quanh cậu. Tớ ngồi như phỗng ở xa nhìn lại, và đã làm lơ ánh mắt đầy ngạc nhiên của cậu... Tớ cũng...dối cậu nốt đấy! Trong thâm tâm, tớ muốn lại bên cậu lắm nhưng không thể, khi mà bao bạn gái đang vây lấy cậu. Mà cậu không thấy ngạc nhiên khi tớ thích Arsenal sao? Tớ lại dối cậu thêm một lần nữa rồi. Là con gái, tớ cũng thích MU và anh David Beckham đẹp giai lắm chứ, nhưng tớ đành hi sinh sở thích của mình để có điểm khác biệt với cậu. Không chỉ dối về sở thích, trong học tập tớ cũng nói dối cậu nốt. Cậu nghĩ những bài toán tớ nhờ cậu toàn là những bài tớ chịu à? Thực ra, nhiều bài tớ làm thừa sức. Nhưng đừng nghĩ tớ lợi dụng cậu nhé, nếu là một bạn gái khác, rồi cũng đến lúc bạn ấy dối cậu về học vấn và sở thích, chỉ để "đo" sự tận tình ở cậu thôi đấy. À, tớ nhớ là một hôm cậu rất giận, vì bắt quả tang tớ đang ngồi...kể tội cậu với mấy đứa bạn gái. Cậu hãy tin rằng tớ chỉ đang cố che đi suy nghĩ thật về cậu. Nếu tớ ghét cậu thật thì sẽ không bao giờ thèm nhắc tên cậu đâu. Tớ quý cậu nhưng không dám và không biết cách thể hiện, tớ đành dối bạn bè, dối cậu, và dối cả tớ như thế đấy! Tất nhiên cậu có thể nghĩ bức thư này là một trò đùa, ngày hôm nay là ngày để mọi người đùa vui mà...Nhưng, hơn hai năm học qua, tớ đã dối cậu rất nhiều. Vậy thì tại sao, trong ngày 1/4 này tớ lại không thử ngược lại, nói thật một lần với cậu. Tớ viết xong và đọc lại bức thư. (Con gái chúng tớ không viết xong là gửi đi ngay như bọn cậu đâu), hình như tớ hơi thật thà quá thì phải! Tớ rất muốn cậu đọc được những dòng chữ này, nhưng tớ cũng sợ cậu đọc được chúng, cũng như cảm xúc của tớ ấy, vừa muốn để cậu biết, lại vừa sợ cậu biết, con gái là như vậy mà cậu! Thôi, hay tớ kẹp nó vào nhật ký nhé, đến lúc cả hai chúng mình thật lớn, tớ sẽ đưa cậu đọc...Mà đọc xong cậu sẽ nói gì với tớ nhỉ? Cậu có tin tớ đã nói thật không? Nói thật trong ngày cả thế giới nói dối - cậu dám tin không? - Cầu mong bạn sẽ tìm được sự thanh thản và yên bình trong một thế giới có nhiều điều mà bạn không thể hiểu được. - Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên , đối diện với thử thách vớI long dũng cảm và sự lạc quan ,bạn hãy luôn biết rằng có một ngườI nào đó luôn ở canh bạn ngay cả khi bạn cảm thấy cô dộc nhất . - Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc lòngng tốt của ngườI khác để tinh tưởng vào một thế giớI yên bình cầu mong một lờI tử tế, một cử chỉ làm yên lòng ,một nụ cườI nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày . - Và ,cầu mong bạn sẽ trao tặng những món quà như vậy cho ngườI khác ngay khi bạn nhận được chúng .Hãy nhớ , mặt trờI vẫn chiếu sáng khi cơn bảo có vẻ như kéo dài vô tận , bạn hãy hiễu rằng một ngườI yeu thương bạn thật sự là khi họ không ở bện bạn nhưng bạn vẫn cảm nhận được ting yệu và sự quan tâm của ngườI ấy . - Hãy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm mà bạn gặp phảI sẽ ít hơn nhiều so vớI những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có . - Cầu mong những điềI mà bạn cảm thấy khiếm khuyết trong hiện tạI sẽ trở thành thế mạnh trong tương lai . Cầu mong bạn nhìn thấy tương lai của bạn như một ngừoi đầy đủ sự hứa hẹn và tài năng . - Cầu mong bạn tìm thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những tình huống tệ hại mà không bị bất cứ người nào phán xét vì kết quả đó. - Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy được yêu thương … Có một người ,một người với ban là người bình thường nhưng với họ bạn là một điều gì đó mà mỗi khi nghĩ đến bạn họ thấy vui và hạnh phúc ... -----------------------------------------*o*ooooooooooooooooo*o*------------------------------------ (Hoathuytinh.com) Tôi xin tự giới thiệu. Tên tôi là Valentine. Tôi sống ở La Mã vào thế kỉ thứ 3, thời cai trị của hoàng đế Claudius. Tôi không thích hoàng đế Claudius, và tôi không phải người duy nhất ! Claudius mong muốn có một đội binh hùng mạnh. Ông ta muốn tất cả đàn ông phải tình nguyện gia nhập quân đội. Nhưng nhiều người không muốn ra chiến trường, họ không muốn xa rời vợ con và gia đình. Điều này khiến Claudius giận dữ và nảy sinh một ý tường điên khùng : nếu cấm tất cả đàn ông lập gia đình, họ sẻ không còn bận tâm đến chuyện vợ con và sẽ gia nhập quân đội. Claudius ban lệnh cấm mọi người kết hôn. Những người trẻ tuổi cho rằng điều này là tàn nhẫn. Tôi nghĩ rằng điều luật này hoàn toàn lố bịch ! Tôi nhất định kông ủng hộ chúng. Tôi đã nói tôi là một linh mục chưa nhỉ ? Một trong số những hoạt động yêu thích của tôi là tổ chức lễ cưới cho các đôi nam nữ. Ngay cả sau khi Claudius đã ban hành lệnh cấm, tôi vẫn tiếp tục tiến hành các nghi thức lễ cưới - tất nhiên là một cách bí mật. Bân trong căng phòng nhỏ tràn ngập ánh sáng từ các ngọn nến, chỉ có cô dâu, cú rể và tôi. Một đêm nọ, có tiếng bước chân thình thịch. Thật đáng kinh sợ ! Rất may là đôi nam nữ đã nhanh chóng chạy thoát. Còn tôi thì bị bắt, bị ném vào ngục và được cho biết sẽ bị hành hình. Tôi cố gắng vui vẻ. Và các bạn có biết không ? Điều kì lạ đã xảy ra. Nhiều chàng trai, cố gái đã vào ngục thăm tôi. Họ ném hoa và lời chúc qua cửa sổ. Họ biết tôi biết rằng - họ cũng như tôi - luôn tin tưởng vào tình yêu. Trong số những chàng trai, cố gái ấy có con gái viên cai ngục. Cha cô cho phép cô vào ngục thăm tôi. Có lúc chúng tôi ngồi chuyện với nhau hàng giờ liền. Cố gái đã giúp tôi giữ vững tinh thần. Vào ngày tôi bị đưa đi hành hình, tôi đã để lại một bức thư cảm ơn tình bạn và lòng trung thành của cô gái. Tôi đã ký và ghi bên dưới bức thư : " Bằng tất cả tình yêu từ Valentine của con ". Tôi tin rằng chính bức thư ấy đã bắt đầu cho tục lệ trao gửi nhau những bức thông điệp tình yêu vào ngày Valentine. Bức thư được viết vào ngày tôi qua đời, 14 tháng 2 nam 269. Giờ đây, mỗi năm cứ vào ngày này mọi người đều nhớ - và quan trọng hơn cả là họ đã nghĩ - đến tình yêu và tình bạn. Còn khi nhắc đến Claudius, họ lại nhớ cách mà ông ta đã đứng chắn trên con đường tình yêu và cười chế nhạo. Vì họ biết rằng tình yêu không bao giờ bị đánh bại. Em còn nhớ đã có lần anh hỏi em “nếu có 1 điều ước, thì em sẽ ước gì ?”. Nhắm mắt lại, em trả lời câu hỏi của anh “em ước mình sẽ có hạnh phúc”. Anh nhăn mặt “chẳng lẽ ở bên anh em vẫn chưa cảm thấy hạnh phúc hay sao ?”. Em biết anh không bằng lòng với câu trả lời của em, nhưng điều ước của em bao gồm tất cả, những gì xảy ra xung quanh em, gia đình, bạn bè và cả anh nữa. Hạnh phúc, hai từ đơn giản nhưng em cảm thấy quá xa vời, chưa bao giờ em có thể cảm nhận được, nắm bắt được. Nếu có được hạnh phúc, chắc chắn rằng em sẽ giữ trọn lấy riêng cho mình. Trước đây, em cứ ngỡ mình sống trong hạnh phúc khi xung quanh mình là người thân, bạn bè, và người mình thương; nhưng cuối cùng tất cả, tất cả đã không còn bên em nữa. Em hụt hẫng, chơi vơi, sống trong nỗi cô đơn ngạo mạn của mình. Kể từ đó, em sống trong ích kỷ, lạnh lùng, bất cần tất cả, coi tình yêu như một trò chơi, nhìn ai cũng thấy giả dối. Và rồi anh đến. Những thời gian đầu, em cũng xem anh như một trò chơi của chính mình. Nhưng anh hiền quá, anh đối xử ân cần, quan tâm đến em từng chút một. Chính điều đó đã làm cho em suy nghĩ lại chính mình. Lúc đó, em cảm thấy vui hơn, yêu đời hơn. Anh là cầu nối để em và gia đình rút bớt khoảng cách vô hình mà bấy lâu nay vẫn đang tồn tại. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Chia tay, lại một lần nữa em không tin vào sự thật này. Biết rằng thế nào ngày đó cũng sẽ đến, nhưng em không ngờ nó lại đến nhanh như thế. Em đau đớn, không chỉ vì xa anh, mà vì em biết anh yêu em rất nhiều. “Sao lại phải xa nhau hở anh ?” Câu hỏi này em hỏi anh biết bao nhiêu lần. “Anh là con trai trưởng, anh phải lo cho sự nghiệp trước, thời gian 7 năm anh đi du học, anh không thể bắt em chờ đợi được, mong em hiểu và thông cảm cho anh”. Em biết, để nói ra được những lời này anh đã suy nghĩ rất nhiều. Thà rằng anh phản bội em, anh yêu một người con gái khác, em sẽ cảm thấy lòng mình thanh thản hơn. Nhưng không như vậy, lý do của anh quá đúng, em không thể nói được lời nào nữa, dẫu biết rằng anh vẫn yêu em. “Em hãy quên tất cả đi, quá khứ là quá khứ, đừng nhớ đến làm gì”. Không, em không thể nào làm như lời anh nói được. Dẫu là quá khứ, nhưng đã một thời có anh và em, có kỷ niệm của chúng mình. Em không quên, mà giữ nó lại một góc trong tim mình. Hoàng ơi, dẫu biết rằng những dòng chữ này anh sẽ không bao giờ đọc được nhưng em vẫn viết, viết cho em, cho anh, cho những gì chúng ta đã có. Em không cao thượng như những người con gái khác, em không thể chúc anh hạnh phúc, em chỉ mong rằng quyết định của anh là đúng, anh hãy làm hết mình vì sự lựa chọn đó, để đừng bao giờ ân hận vì đã mất em. Chuyện hình như không có thật Nicole kéo chiếc áo khoác và hoà vào dòng người trên con đường bên công viên. Trời tối và đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép cào mấy bụi cây như sợ mọi người trông thấy mình. Đặc biệt là Ryan, cô muốn Ryan cứ đi tiếp mà không biết có người dõi theo. Nicole biết rõ con đường mà Ryan sẽ đi. Thứ năm nào cũng vậy, Ryan luyện bóng đá từ 6-8 giờ tối. Nicole thường rủ Emma đi xem Ryan tập bóng. Nhưng hôm nay thì khônng thể. Nicole rùng mình khi một giọt sương rơi vào đỉnh đầu. Cô rất hồi hộp. Ryan sẽ đi băng qua công viên trong khoảng 5 phút nữa, và cô muốn nhìn thấy Ryan... Nicole và Ryan đã quen nhau nửa năm nay và đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Nicole. Mặc dù hai đứa mới có 16 tuổi, nhưng mẹ của Nicole đã thừa nhận rằng hai đứa sinh ra như để làm bạn suốt đời của nhau vậy. Chấp nhận sự chia lìa thật là khó khăn. Thật chẳng ai ngờ mọi sự sẽ kết thúc như thế này, khi mà giờ đây Nicole đang thầm lặng đứng chờ Ryan đi qua, chỉ mong nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu. Cô biết Ryan không thích những kẻ lén lút, nhưng có gì nghiêm trọng nữa đâu... Bất chợt, cô bé nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Ryan. Cậu ta đang đi rất nhanh với chiếc túi trên vaivà chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt. Nicole gần như bật khóc khi nhìn Ryanrất gần như vậy. Không thể tin được là tất cả đã qua, rằng cô chẳng còn được Ryan nắm tay ấm áp... Khi Ryan khuất dần trên phố, Nicole quyết định đi theo Ryan thêm chút nữa. Ryan có vẻ vội vàng. Nicole chợt thoáng một chút nghi ngờ rằng Ryan đi gặp một cô bé khác. MÀ cũng chẳng có lý do gì cấm cậu quen cô gái khác. Và dù Nicole biết mình không bao giờ được ở bên Ryan nũa, nhưng cái ý nghĩ Ryan sẽ nắm tay một cô bé khác thật tình làm cho Nicole bứt rứt và buồn hết sức. Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khi Nicole nhận ra Ryan đang trở về nhà. ryan chẳng đi gặp cô bé nào cả. Nicole dừng lại bến xe buýt cuối con đường. Tại chỗ này, lần đấu tiên Ryan nắm tay Nicole để... đỡ cô đứng dậy khi cô bị ngã. Nicole mỉm cười với ký ức ngây thơ đó. Từ chỗ này, cô bé có thê thấy rõ Ryan đang vào nhà. Ryan trông rất buồn. Có thể cậu cũng nhớ Nicole như cô bé đang nhớ cậu? *** Ryan vứt phịch chiếc túi ở hành lang và vào phòng khách. mẹ cậu hỏi: - Hôm nay con tập tốt không? Ryan nhún vai và nói rằng buổi tập cũng tạm ổn. - Xem nào, con vẫn còn buồn phải không? - Mẹ Ryan hỏi tiếp. Cậu lại nhún vai lần nữa rồi đỏ hoe mắt nói: - Có chuyện này buồn cười lắm, mẹ biết không? Con có cảm giác như Nicole ở quanh đây... Con cảm thấy như là bạn ấy cũng quay lại công viên và đi theo con... Mẹ có tin chuyện đó không? Mẹ cậu đáp: - Có chứ! Nicole đã rất yêu quý con khi nó còn sống, và mẹ tin là nó vẫn luôn yêu thương con, kể cả bây giờ và về sau nữa... Ryan mỉm cười nhấc chiếc khung ảnh Nicole lên và nhìn sâu vào mắt cô bé. Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Nicole ra đi trong một cụ tai nạn giao thông. Mới 16 tuổi. Nicole cũng bật khóc khi cô bé quay lưng đi và tan vào làn sương lạnh lẽo. Cô biết mình mãi mãi không mất Ryan, nhưng cũng mãi mãi không bao giờ được gặp cậu thêm một lần nữa... Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói : _ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn. Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng. Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn. _ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt. Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu _ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi. _ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi. Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói : _ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc. _ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và họ ra đi. Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?" Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc.... Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?...... 2. Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Đất. Mặt Trời nói : "Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh". Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ. _ Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy ?- Mặt Trăng cãi. _ Ai bảo là trên Trái Đất yên lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Đất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa. Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua. _ Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt đông. Còn khi Trăng lên, đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ. Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, chọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt trăng được. Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nhìn từ một phía được... 3. Một hôm, Mặt Trời, Gió và Mặt trăng đến ăn tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn Mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà. Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và không nghĩ gì dến người mẹ đang ở nhà cả.Còn Mặt Trăng, mỗi một món ăn, cô lại để dành mang về cho mẹ một ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi : _ Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những gì ? _ Con được ăn rất nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất cả phần của mình - Mặt Trời trả lời. _ Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả - Gió nói. Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì đã đẻ dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Và họ đã có một bữa ăn không chỉ đầy những thức ăn ngon, mà còn đầy cả lòng yêu thương nữa. Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió. Bà nói : _ Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, mà chẳng bao giơ nghĩ đến người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành một con người nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả mọi người, mỗi khi nhìn thấy con đều phải che mặt lại. Còn con, Gió yêu quý. Con rất tham lam. Con luôn sống cho bản thân. Sẽ không có ai yêu quý con cả, và mọi người luôn tránh xa con. Mặt trăng yêu quý của ta, con thật là một người chu đáo, ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người rồi sẽ yêu quý con. Cuộc sống luôn vậy, luôn có sự vận động nhân quả. Cho và được cho luôn tồn tại song song với nhau. 4. Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống. Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống. Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu. Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ. Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó. - -(Hoathuytinh.com) Bạn đã bao giờ để ý rằng khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất là khi người đó ngay bên cạnh bạn mà người đó không phải là của bạn? Bạn đã bao giờ để ý rằng điều nào đau lòng hơn : nói về một điều rồi về sau ước giá như bạn không nói; hay là không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói ?! Bạn có bao giờ để ý rằng, những điều quan trọng nhất luôn là những điều khó nói nhất ? Bạn có bao giờ ngại nói với một người rằng bạn yêu mến người đó ?Nếu bạn nói, có thể họ sẽ làm bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói, bạn có thể làm đau lòng họ. Bạn đã bao giờ cảm thấy ngại quan tâm đến một người nào đó quá nhiều, đơn giản vì bạn sợ người đó không quan tâm lại bạn nhiều như thế, hoặc thậm chí là chẳng quan tâm chút nào đến bạn ? Bạn có bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống ngập những rủi ro và cần những bước nhảy vọt ? Đừng là một con người luôn phải nhìn lại để tự hỏi mình có thể có gì, mình đã không nên làm gì… Vì không ai đợi bạn được mãi mãi… Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi. Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu ngừơi ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau. Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta , nhưng rồi tỉnh yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đỗ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó. Và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế. Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được. Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình . Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình. VanNam.Kiss.To) Có một câu hỏi: "Còn gì trong cuộc sống có thể tươi đẹp hơn hình ảnh một chàng trai và cô gái, tay nắm chặt tay với trái tim trong sáng và tràn ngập tình yêu cùng đi làm lễ cưới ?" . Và câu trả lời :" Vẫn có một thứ ! đó là hình ảnh một đôi vợ chồng già khi họ đã gần kết thúc cuộc hành trình của sự sống, bàn tay họ run rẩy nhưng vẫn nắm chặt, khuôn mặt họ in đầy vết nhăn nhưng vẫn rạng rỡ yêu thương, trái tim già nua và mệt mỏi nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng đập của tình yêu và ước mơ được dâng hiến". Đúng vậy ! trên đời này còn một tình yêu đẹp hơn tình yêu tuổi trẻ, đó chính là tình yêu vẫn tồn tại ngay cả khi tuổi trẻ bị thời gian lấy mất. Một tình yêu vĩnh hằng theo năm tháng và sẽ mãi mãi tồn tại theo nhịp đập của hai con tim yêu thương ... và đó là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống của mỗi con người chúng ta. Hoathuytinh.com) Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ. Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó. Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải cǎn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn. Chàng trai bật khóc. Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có. Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại. Trong tình yêu chẳng còn gì tồi tệ hơn để nhớ thương một người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ. Với tôi, có những con đường mãi mãi màu tháng 3 1. "Đường tóc ngắn" là con đường tới trường của tôi. Tháng ba, hàng phượng hai bên đường trơ cành. Những li ti lá còn thay nhau rải mưa xuống con đường đầy gió. Nắng chưa bao giờ trải xuống phố nhiều đến thế. Hàng cây chỉ còn lại những cành mong manh buông xuống. Lũ chúng tôi, chỉ chung đường mà thành thân nhau. Mỗi trưa đi học về, chạy xe tà tà dưới đường lá bay, tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm quen với Tóc Ngắn, để viết "Tóc ngắn, phố và tôi" được đang báo HHT cách đây 2 năm. Hồi ấy, Tóc Ngắn hay trở về một mình trên con đường lá bay. Tôi không làm quen bằng lới chào. Tôi đi qua rất nhanh người ấy, bỏ vào giỏ xe bài thơ đang báo rồi ... chạy biến. Ngày hôm sau, vẫn con đường ấy, chúng tôi cùng chào nhau. Rồi thành bạn ... 2. "Đường vội vàng" có ngôi trường Trần Phú, Tóc Ngắn học thời cấp III. Chúng tôi gọi là Đường Vội Vàng, vì bữa ấy, đi qua đường này, Tóc Ngắn đang líu lo "Ngày xưa ở trường tớ ..." đột nhiên im bặt. Đẹp qua! Ngước lên, cả con đường rợp trắng hoa, ngợp cả tầm nhìn. Hai đứa dừng lại, đứng như hai người giận nhau giữa trưa đầy nắng, khong nói với nhau một câu. Chỉ nhìn nhau mà thôi. Và nhìn cây tuyết giữa tháng 3 Hà Nội. thế mà với một cơn gió tháng ba, hoa vội vàng trút như thở dài vậy. Chừng hai ba lần thở dài như nhớ nhung kỷ niệm, đám hoa xưa màu trắng cũng vội vàng trút hết. Con đường lại vội vàng thay lá xanh non ... Mùa hoa xưa cũng sẽ trôi qua nhanh như lần gặp gỡ ấy. Hai đứa chẳng là gì của nhau, nhưng hoá ra lại rất nhớ, và trở thành những kỷ niệm của nhau ... 3. Vẫn còn con đường tháng 3, "Đường Chia Tay". Đường Chia Tay là con đường qua nhà Tóc Ngắn. Ở đó có cây bàng già có lẽ đổ lá muộn nhất Hà Nội. Dường như nó biết nhường nhịn mọi cây bàng trẻ xugn quanh. Khi các cây bàng khác đã xanh mơn mởn lá non thì nó mởi rùng mình chuyển màu xanh đỏ. Lúc hai đứa chia tay cũng vào cuối tháng ba, bữa ấy, cây bàng nhà Tóc Ngắn đang rùng mình. Lá đang lả tả bay xuống mặt đường, đỏ ối. Tóc Ngắn khóc. Mà tôi thì chẳng còn nghĩ được gì khi nhìn thấy nước mắt của Tóc Ngắn: "Tớ thề với cây bàng nhà ấy, tớ sẽ không quên ấy cho dù ấy và tớ sẽ không còn gặp nhau nữa" Hồi đó, chưa dám nói yêu đâu, chỉ mới dám vuốt một chiếc lá vướng trên tóc nhau thôi mà đã đỏ mặt. Hai đứa chia tay chẳng phải giận dỗi mà chỉ vì ... như thế thôi. Tuổi ấy những ngốc nghếch dỡ hơi đôi khi làm nên những điều tuyệt đẹp và phá đi những điều đẹp cũng không kém. Rút cục đó không phải là một câu chuệyn tình yêu nhưng đẹp như cổ tích. Để rồi mỗi mùa bàng rùng mình thay lá đỏ, tôi lại xôn xao nghĩ về Tóc Ngắn, về hàng cây cùng những con đường. ANH VŨ (trích báo HHT) Câu chuyện được kể trên đây chỉ là một hồi ức về kỷ niệm xưa, một câu chuyện tình yêu trong muôn vàn chuyện tình yêu khác. Thế mới hay, cuộc sống còn bao điều thật ý nghĩa và thật diệu kỳ. Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy đươc một người bạn thân... Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thể dừng lại Là ngưởi làm cho bạn tin rằgn thế giới này thật sự tốt đẹp Là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộc đời vẫn chưa đóng lại với bạn và nó đang cho bạn mở ra Đó chính là người bạn mãi mãi... Khi bạn ngã qụy và thế gíơi quanh bạn dường như qúa đen tối và trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng bạn lên và làm cho sự đen tối , trống rỗng của thế giới ấy bỗng vụt sáng lên và lấp đầy những tróng rỗng ấy Người bạn ấy có thể dắt bạn qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, lúc buồn và cả những lúc rối trí, Người bạn ấy sẽ nắm lấy tay bạn và nói với bạn rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp Và nếu bạn đã tìm thấy một ngừơi bạn như thế, bạn đã cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ, bởi vì bạn không cần lo âu, bạn đã có một tình bạn mãi mãi trong cuộc đời và nó sẽ khôgn bao giờ kết thúc... Nghĩ về bạn và tôi muốn nói rằng ...những ý nghĩ của bạn làm sáng lên những ngày tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụ cười và sự vui vẻ, với tình cảm dành để chia sẻ....Bạn làm tôi mỉm cừơi những khi tôi buồn bã nhất...Bạn là ngừơi bạn thân nhất mà tôi đã có ....Cảm ơn vì đã là bạn của tôi Yêu một người là như thế nào, có ai định nghĩa được tình yêu. Yêu chính là sự tin tưởng, quan tâm và có thể cùng nhau chia sẻ tâm sự. Khi bạn buồn, con tim mách bảo bạn người ấy cũng không được vui. Khi bạn vui, con tim mách bảo bạn người ấy cũng rất vui và nét rạng rỡ trên khuôn mặt bạn cũng xuất hiện trên gương mặt người ấy. Lúc bạn cô đơn, người ấy tìm đến bạn nhưng chỉ nhìn mà không nói. Bạn thật sự cảm thấy hạnh phúc vì người ta luôn ở bên bạn đôi khi không cần lên tiếng nhưng vẫn hiểu bạn thật sự cần gì. Ngôn ngữ của tình yêu không phải bằng lời nói mà chính từ hành động của chúng ta. Chỉ có những người thật sự yêu thương mới cảm nhận được nó. ------------------------------------------*o*ooooooooooooooooo*o*--------------------------------------- - Hãy gọi điện cô ấy khi bạn cảm thấy buồn. - Hôn nhẹ lên gò má người yêu khi tạm biệt sau một buổi tối vui vẻ. - Nài nỉ xem một tấm hình nàng chụp khi còn bé. - Nếu nghe nàng thút thít trên điện thoại thì hãy chạy đến ngay. - Hãy mua tặng cô ấy một đĩa nhạc những bài ca bất hủ của thế giới. - Gọi nước uống cho nàng, cố gắng quan tâm đến gu thưởng thức của người yêu. - Nhớ và nhắc ngày kỷ niệm hai đứa quen nhau trước khi nàng thốt ra. - Gửi mail cho nàng và nói bất cứ chuyện gì cũng được. - Khi cô ấy cảm thấy bất an, bạn hãy nhìn vào mắt của nàng và nói không ai trên thế gian này hợp với bạn hơn nàng. - Hãy gọi điện cho cô ấy ngay khi bạn lên xe hay lên máy bay đi công tác. - Tìm mọi cách làm nàng mỉm cười khi thấy có dấu hiệu ủ ê. - Rủ nàng xem trực tiếp môn thể thao bạn thích nhưng hãy quan tâm đến người yêu hơn là trận đấu. - Hãy cạo râu tươm tất trước khi gặp nàng. - Ôm chặt cô ấy khi thấy có dấu hiệu ghen tuông. - Tặng nữ trang cho nàng. - Khi cả hai cùng đi dạo, trên tay bạn cần có món ăn vặt mà cô ấy thích. - Khi nàng ngả đầu vào vai bạn, hãy thì thầm gọi tên nàng. - Hãy chọn mở bản nhạc mà cô ấy yêu thích khi đang nấu ăn cho bạn. - Tự tay sửa hay đề nghị sửa vật dụng của nàng mà bạn nhận thấy nó đang trục trặc. - Khi nàng mặc đồ mới, hãy tỏ ra quan tâm. - Nếu nàng đã là bà xã thì hãy hôn nhẹ vào bả vai lúc nàng thiu thiu ngủ. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời bạn là gì? Một thầy giáo đang dạy môn kế hoạch quản trị cho một lớp sinh viên thương mại. Để nhấn mạnh một điểm quan trọng trong công tác quản trị, ông lấy ra một bình 5 lít miệng rộng đặt lên bàn rồi chậm rãi lấy từng viên đá nhỏ đặt vào bình. Khi bình đầy ông hỏi các sinh viên : - Cái bình đã đầy chưa? Cả lớp đồng thanh đáp : - Rồi! Ông hỏi lại : - Thật chứ? Rồi ông cúi xuống bàn lấy ra một thùng đầy những hạt sỏi và bỏ từng hạt sỏi vào bình. Ông lắc nhẹ bình và hỏi cả lớp : - Bình đã đầy rồi chứ? Lần này hầu hết các sinh viên chỉ đáp : - Có lẽ là không. Tốt – Ông mỉm cười và lấy tiếp dưới bàn ra một thùng cát và đổ cát vào bình rồi lại hỏi : - Bình đã đầy chưa? - Chưa ! – Cả lớp đáp lại. Lập tức ông giơ tay lên và khen : Rất tốt. Ông tiếp tục lấy nước đổ vào bình cho đến khi nước ngập tràn qua miệng bình. Lúc này ông mới hỏi : - Sự minh họa này nói lên điều gì? Một sinh viên nhanh nhẹn đáp : - Khó khăn sẽ không thành vấn đề gì cả nếu bạn thật sự cố gắng và cố gắng hơn nữa. - Sai rồi. – Thầy giáo chầm chậm giải thích – Đó không phải là điều tôi muốn nói, cái chân giá trị ở đây đã dạy chúng ta rằng nếu bạn không đặt những nền tảng lớn lao ở những ngày đầu tiên, sau này bạn sẽ không bao giờ có được chúng. Thế điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời các bạn? Cả lớp nhao nhao : Con cái, vợ chồng, bạn đời, tình bạn, giáo dục, sức khỏe … (^_^) Còn M thì sao? Điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời M? Câu trả lời của người thầy sẽ giải đáp phần nào sự thắc mắc của M về sự lựa chọn của mình… - Một lý tưởng – Người thầy đáp – Hãy nhớ rằng phải đặt nền tảng vững chắc trước đã, nếu không mãi mãi bạn sẽ không có được điều gì. Nếu bạn phải đổ mồ hôi cho những điều quá nhỏ bé, những điều làm tâm hồn bạn nặng thêm, sau đó cứ mãi ôm lấy và sống với những điều ấy thì bạn sẽ không bao giờ có được thời gian để làm điều khác tốt đẹp hơn, hay hơn cho cuộc đời mình. (^_^) Anh biết M là người có bản lĩnh (và rất cá tính), anh tin M sẽ tìm được lý tưởng cho chính mình và phấn đấu vì điều đó. M đừng vì những điều quá nhỏ bé xung quanh mà ảnh hưởng đến M. M hãy tin tưởng vì luôn có một người bạn phía sau ủng hộ M … Điều quan trọng nhất trong cuộc đời bạn là gì? Một thầy giáo đang dạy môn kế hoạch quản trị cho một lớp sinh viên thương mại. Để nhấn mạnh một điểm quan trọng trong công tác quản trị, ông lấy ra một bình 5 lít miệng rộng đặt lên bàn rồi chậm rãi lấy từng viên đá nhỏ đặt vào bình. Khi bình đầy ông hỏi các sinh viên : - Cái bình đã đầy chưa? Cả lớp đồng thanh đáp : - Rồi! Ông hỏi lại : - Thật chứ? Rồi ông cúi xuống bàn lấy ra một thùng đầy những hạt sỏi và bỏ từng hạt sỏi vào bình. Ông lắc nhẹ bình và hỏi cả lớp : - Bình đã đầy rồi chứ? Lần này hầu hết các sinh viên chỉ đáp : - Có lẽ là không. Tốt – Ông mỉm cười và lấy tiếp dưới bàn ra một thùng cát và đổ cát vào bình rồi lại hỏi : - Bình đã đầy chưa? - Chưa ! – Cả lớp đáp lại. Lập tức ông giơ tay lên và khen : Rất tốt. Ông tiếp tục lấy nước đổ vào bình cho đến khi nước ngập tràn qua miệng bình. Lúc này ông mới hỏi : - Sự minh họa này nói lên điều gì? Một sinh viên nhanh nhẹn đáp : - Khó khăn sẽ không thành vấn đề gì cả nếu bạn thật sự cố gắng và cố gắng hơn nữa. - Sai rồi. – Thầy giáo chầm chậm giải thích – Đó không phải là điều tôi muốn nói, cái chân giá trị ở đây đã dạy chúng ta rằng nếu bạn không đặt những nền tảng lớn lao ở những ngày đầu tiên, sau này bạn sẽ không bao giờ có được chúng. Thế điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời các bạn? Cả lớp nhao nhao : Con cái, vợ chồng, bạn đời, tình bạn, giáo dục, sức khỏe … (^_^) Còn M thì sao? Điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời M? Câu trả lời của người thầy sẽ giải đáp phần nào sự thắc mắc của M về sự lựa chọn của mình… - Một lý tưởng – Người thầy đáp – Hãy nhớ rằng phải đặt nền tảng vững chắc trước đã, nếu không mãi mãi bạn sẽ không có được điều gì. Nếu bạn phải đổ mồ hôi cho những điều quá nhỏ bé, những điều làm tâm hồn bạn nặng thêm, sau đó cứ mãi ôm lấy và sống với những điều ấy thì bạn sẽ không bao giờ có được thời gian để làm điều khác tốt đẹp hơn, hay hơn cho cuộc đời mình. (^_^) Anh biết M là người có bản lĩnh (và rất cá tính), anh tin M sẽ tìm được lý tưởng cho chính mình và phấn đấu vì điều đó. M đừng vì những điều quá nhỏ bé xung quanh mà ảnh hưởng đến M. M hãy tin tưởng vì luôn có một người bạn phía sau ủng hộ M … Promises don't come easy But tell me if there's a way, to bring you back home to stay Well i'd promises anything to you I've been walkin' around Khi anh đi lang thang with my head hanging down Với tâm trạng ưu phiền Wondrin' what i'm gonna do Thật lạ những gì anh đang làm Cause when you walked out that door lại là nguyên nhân em giận I knew i needed more than to take a chance on losing you Anh đã biết anh rất cần em, hơn là phó mặc cho số phận What can i do to make it up to you Điều gì anh có thể làm cho em Promises don't come easy You know i've made up my mind to make it work this time That's the promises that i give to you You never thought i loved you Anh không bao giờ nghĩ anh đã yêu em I guess you never thought i cared I was just too pround to say it out loud Now i know to let my feelings go so tell me "Để thực hiện 1 lời hứa thật là khó, đặc biệt là trong tình yêu và khi lời hứa đó không thực hiện được thì bao nhiêu ước mơ, hi vọng sẽ không còn nữa.Có chăng chỉ là những giọt nước mắt tiếc nuối 1 tình yêu, 1 tình yêu đã chết